Tuesday, December 6, 2016

KÝ ỨC MỘT THỜI / Chánh Nguyễn (Toán 726 ĐCT72)

Đèo Hải Vân cuối tháng 3/1975  
Mấy chiếc trực thăng UH1 vừa thả 3 toán chúng tôi xuống đỉnh Đồng Đen đã cất lên cao bay về căn cứ. Chúng tôi đến thay các toán khác về và yểm trợ cho trung đội 3 TQLC đóng chốt ở đây. Chúng tôi nhanh chóng căng lều ổn định chổ ở. Bọn tôi 4 trong số 33 đứa gồm: tôi, Lê Phước Hậu, Đặng Kim Hùng và Lê Văn Tam sau khi rời Trung tâm huấn luyện Yên Thế (Long Thành) được đưa về đoàn 72. Tôi, Hậu và Hùng được bổ sung vào toán 726 của thiếu uý Quách Tố Long, còn Tam qua toán khác. Chúng tôi là lính mới tò te và đây là lần đầu tiên tham dự một cuộc nhảy toán thật sự nên có đôi chút háo hức và bở ngở. Chúng tôi được phân công trực gác và có nhiệm vụ gài claymore mấy con đường khi trời tối. Nhưng, khi mặt trời còn ngang tầm mắt thì  trung đội 3 TQLC được lệnh hành quân thoái. Các toán trưởng của chúng tôi đã thống nhất với viên thiếu uý trung đội trưởng TQLC tên Chung Quang Nhường là sẽ rút theo sau TQLC khoảng nữa tiếng đồng hồ. Trời tối thật nhanh. Từ trên đỉnh Đồng Đen nhìn xuống, mây trắng phủ lưng chừng núi nhìn khung cảnh hết sức thần tiên và yên bình. Nhưng, lúc ấy tôi không biết rằng trước khi nổi bão tố thì trời hết sức trong lặng, êm ả như đánh lừa. Lúc nầy cũng vậy. Quả nhiên chỉ ít sau, đâu đó trong không gian vẳng lại tiếng xe tăng như muốn xé tan cái tịch mịch của màn đêm. Tôi đoán là xe tăng của vc, nhưng tôi không dám hỏi. Chúng tôi theo con đường anh em TQLC đã đi trước đó mà xuống núi. Lúc còn trên đỉnh thì dù trời tối, nhưng vẫn thấy lờ mờ và khô ráo. Nhưng, khi chui vào rừng thì sương mù dầy đặc đọng trên lá tụ lại rơi xuống như mưa và xung quanh những chiếc lá mục phát sáng như muôn ngàn ánh mắt của ma trơi cứ nhìn chòng chọc vào chúng tôi đầy đe dọa. Tuy vậy, trời tối đến nổi tôi không thể thấy được bàn tay của mình giơ trước mặt. Vì vậy, người đi sau cứ đâm sầm vào ba lô người đi trước. Sau đó, ai đó đưa ra sáng kiến là treo những nhánh cây phát sáng nầy sau ba lô để khi di chuyển nó sẽ đong đưa, những người đi sau sẽ nhìn vào đó mà đi theo. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi bắt kịp trung đội TQLC và cả 2 lực lượng cùng nhau xuống núi. Đi được một lúc qua khỏi khu rừng rậm, xung quanh không còn những ánh mắt ma trơi và mưa nữa. Chúng tôi đã thấy được lờ mờ. Nhưng vào lúc nầy, tôi bất cẩn trượt chân té nhào xuống triền núi. Do tôi cầm một cây M79 khá gọn, ít bị vướng víu gì nên tôi cứ thế mà lao xuống. Nhờ có một thân cây chắn ngang đã giữ tôi lại sau khi bị lộn 2 vòng. Ê ẩm nhưng may mắn là tôi không bị sứt mẻ gì nghiêm trọng. Phía trên, tiếng anh em vọng xuống nho nhỏ hỏi tôi có làm sao không? Có leo lên được không? Tôi trả lời không sao rồi nhanh chóng lồm cồm bò lên hoà nhập vào hàng ngũ rồi tiếp tục di chuyển. Chúng tôi cứ im lặng, lầm lũi đi như những bóng ma. Nghĩ đến đó tôi chợt thấy thú vị : Đúng là bóng ma biên giới không sai. Nhưng, tôi đâu ngờ rằng đó là những giây phút sảng khoái hiếm hoi cuối cùng mà tôi tự thưởng cho mình.
Trên đường đi, có một tiền đồn của lực lượng địa phương quân. Chúng tôi định ghé vào nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục xuống núi. Nhưng, đó là một sai lầm đắt giá. Lúc ấy, đơn vị ĐPQ đóng trong đồn đã bỏ đi hết và chúng tôi không thể liên lạc được với họ. Vì vậy, khi gần đến đồn, trung đội TQLC đi trước đã vướng phải mìn của chính đồng đội mình gài để ngăn vc. Sau tiếng nổ chát chúa như xé toạc màn đêm, một số anh em TQLC chết liền tại chổ, một số bị thương, kể cả trung đội trưởng Chung Quang Nhường. Có một anh bị nát 2 chân. Anh nói chúng tôi làm ơn bắn anh chết đi vì lúc nầy không còn cứu viện, tiếp tế gì được nữa mà anh cũng không muốn sống đời tàn tật. Nhưng, những anh em TQLC còn lại không thể và chúng tôi cũng vậy. Anh bèn chửi chúng tôi là những kẻ hèn nhát và vô số từ ngữ khó nghe khác chỉ nhằm khích chúng tôi bắn anh chết đi. Chúng tôi chỉ im lặng và sau đó rút đi sau khi để lại cho anh một khẩu súng. Đi được chừng mươi bước, chúng tôi nghe một loạt đạn M16 vang lên. Dù đã biết trước kết cuộc, nhưng sao vẫn nghe trong lòng áy náy, xót xa. Lúc nầy, nhiệm vụ mở đường đã được chuyển cho các toán. Chúng tôi tìm đường khác đi vòng qua đồn để tiếp tục xuống núi. Sau sự cố vừa rồi, chúng tôi di chuyển một cách thận trọng nên tốc độ chậm lại và cũng là để số anh em TQLC bị thương nhẹ nhưng vẫn còn đi, đứng được có thể bám theo.
Chúng tôi xuống được gần tới chân núi thì đã quá trưa hôm sau. Lúc nầy, chúng tôi được lệnh dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống. Nhưng, tôi đã quá mệt nên không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì, chỉ khát nước. Cũng lúc nầy, chúng tôi biết được rằng là đơn vị của chúng tôi đóng ở Tiên Sa đã đi rồi, sau khi có anh em nào đó nêu thắc mắc sao không gọi trực thăng bốc đi cho nhanh. Tuy vậy, có nguồn tin an ủi là còn vài chiếc tàu của TQLC đang neo ngoài biển chờ rước chúng tôi. Nhưng, tôi không biết được là từ nơi chúng tôi đang đứng đến mấy chiếc tàu của TQLC là bao xa? Chúng tôi phải đi bao lâu mới đến được nơi đó? Tôi đã được học về cách sử dụng bản đồ và la bàn để xác định vị trí. Nhưng lúc nầy, trong tay tôi không có chúng mà chỉ có khẩu M79 thô kệch và không hơn gì khúc gỗ.(Vì sao tôi nói như thế sau nầy sẽ đề cập). Chừng 15 phút sau, chúng tôi tiếp tục lên đường. Hoá ra, từ chổ chúng tôi nghỉ chân đến cái làng gần chân núi cũng không xa lắm. Nghe cái làng nầy cũng thuộc phe "quốc gia" nên chúng tôi kêu anh em TQLC đi trước để người trong làng nhận biết, vì các toán xâm nhập trang bị giống vc nên không khéo lại có chuyện "ta đánh mình" thì không hay chút nào. Nhưng, tất cả chúng tôi đều lầm. Khi những người lính TQLC đầu tiên thấy được những mái nhà đầu tiên thì trong làng phát ra tiếng loa phóng thanh kêu gọi chúng tôi buông súng đầu hàng để được hưởng khoan hồng. Chúng tôi khựng lại giây lát sau sự cố bất ngờ nầy. Tiếng loa vẫn tiếp tục lập đi, lập lại cái điệp khúc đáng ghét đó như một cái đĩa hát bị cà lăm. Tôi nhìn ngược lên cái nơi mà chúng tôi đã từ trên ấy xuống. Tôi không thể nào nhận ra đỉnh Đồng Đen ở đâu bởi sự chập chùng, trùng điệp của rừng núi Trường Sơn. Tôi thở dài ngán ngẫm khi nghĩ tới cảnh phải quay ngược lên đó để tìm đường thoát khỏi cái làng chết tiệt nầy. Nhưng, chỉ huy của tôi đã quyết định đi vòng qua làng như đã đi vòng qua cái đồn ĐPQ trước đó để ra ngã 3 Huế, nơi mà chúng tôi tin là còn những chiếc tàu của TQLC đang đợi. Chúng tôi băng xuống ruộng lúa ngoài bìa làng để qua ngọn đồi phía trước. Những thân lúa cao tới háng và sình, lầy đã làm chúng tôi di chuyển hết sức khó khăn. Vài anh em đã bỏ ba lô để dể dàng xoay trở. VC trong làng sau khi kêu gọi chúng tôi đầu hành không được đã nổ súng. Từng tràng AK và rải rác tiếng pháo cối đã nhắm về phía chúng tôi mà vang lên mỗi lúc một dồn dập hơn. Số anh em đi trước đã lên được trên đồi, ẩn núp sau mấy bụi sim và bắt đầu bắn trả. Đạn nổ vang trời đã phá tan cái tĩnh mịch của một buổi chiều làng quê. Tôi và Hậu hình như là những người đi sau cùng. Chúng tôi cũng lần lượt trút bỏ ba lô vì những người đi trước đã vô tình làm cho sình nhão ra và cái lún trở nên sâu hơn, khó khăn hơn khi muốn rút chân lên. Tôi đã mệt lắm rồi, cơ hồ không muốn nhúc nhích nữa. Nhưng tôi không muốn bị bỏ lại nơi đây. Tôi nhìn lên phía trước tìm đồng đội, chỉ để tự an ủi là mình không đơn độc. Trên lưng đồi, tôi thấy chuẩn uý Nguyễn Trọng Vui thuộc toán khác nhưng cùng xâm nhập kỳ nầy, đang hiên ngang sãi bước cứ như chiến tranh đang diễn ra ở nơi nào khác chứ không phải tại đây. Tôi thầm cảm phục sự dũng cảm của anh ấy, người đã rất tự tin, bình thản trước cái chết đang chực chờ. Bỗng nhiên, một trái đạn nổ sau lưng anh. Khói lửa, đất đá bùng lên che khuất người anh. Sau khi khói bụi tan đi, tôi thấy chiếc ba lô sau lưng và cây súng trên tay anh biến mất, quần áo rách lỗ chổ, nhưng anh vẫn tiếp tục đi lên đồi và khuất sau mấy bụi sim. Tôi quay lại động viên Hậu ráng lên. Lúc nầy, Hậu đã bị tụt lại đằng sau cách tôi vài mét. Có lẽ nó đã quá mệt. Tôi thấy Hậu lấy bi-đông nước ra uống. Tôi nói cho tao uống với. Nó thảy cái bi-đông cho tôi rồi xin tôi một trái lựu đạn (Không hiểu sao Hậu lại không mang theo lựu đạn). Tôi tháo một trái M67 quăng cho nó rồi mở nắp bi-đông uống một hơi, xong tôi quăng lại cho nó. Vì đã quá mệt nên lực ném của tôi không đủ sức đưa cái bi-đông tới chổ nó. Nhưng, Hậu cũng không buồn chồm tới lấy cái bi-đông. Tôi nghĩ chắc nó chờ khi bò tới sẽ lấy luôn cho tiện. Vì vậy, tôi quay lại trước và tiếp tục bò. Được vài mét, tôi vạch bụi lúa án trước mặt và thấy bờ ruộng kề bên. Tôi quay đầu về sau báo cho Hậu biết đã tới bờ ruộng rồi, nhưng tôi thấy nó quỳ thẵng lên, 2 tay ôm trước bụng và mắt nhắm nghiền. Tôi thoáng có ý nghĩ thằng nầy muốn tự sát nên la lên: Hậu! thì một tiếng nổ từ phía nó vang lên, khói lửa bốc cao rồi nó đổ gục ra sau. Tận mắt chứng kiến người bạn thân nhất của mình đã gắn bó với nhau, chia sẻ ngọt bùi với nhau từ quân trường Đồng Đế (Nha Trang) đến Trung Tâm huấn luyện Yên Thế (Long Thành) và cùng về một toán ở Đoàn công tác 72 rồi cùng đi một chuyến xâm nhập, bị chết không toàn thây như thế, tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ.....(còn tiếp)

Tiếp theo 12/7/2016
  Dù rất đau lòng, nhưng tôi không thể ở dưới ruộng hoài được, tôi phải nhanh chóng theo những anh em khác rời khỏi cái nơi chết tiệt nầy. Tôi vội bò thêm vài bước rồi lên bờ, tức là tôi đã ở dưới chân đồi. Nhưng, tôi vô cùng hoảng hốt khi nghe tiếng súng AK nổ tứ phía, cả trong những bụi sim "Thôi rồi! Không lý nào vc đã chiếm đuợc chổ nấp của anh em và đang bắn những người khác?" Nhưng sau đó tôi đã kịp trấn tỉnh khi nhớ lại lực lượng của chúng tôi cũng được trang bị AK47 như của vc để dể dàng trà trộn vào chúng. Tuy nhiên, tôi lại rơi vào sự phân vân vì không biết sẽ chạy về hướng nào để không phải rơi vào tay vc. Tôi phải vận dụng những kiến thức quân sự mà tôi đã được học tập ở thao trường cũng như nhớ lại những mẫu chuyện chiến đấu của ba tôi khi ông trao đổi với bạn bè bên những bữa tiệc sau khi hành quân về (ba tôi là lính đại đội 2 trinh sát dù) cùng với sự nhận định cá nhân của mình để phân biệt tiếng súng nào của phe ta và tiếng súng nào của địch. Như vậy, tiếng AK từ những bụi sim trên đồi gần hơn và xen kẽ có tiếng M16 nhỏ hơn chắc là của anh em mình. Nhưng, tôi lại phân vân khi nghĩ rằng mình có thể đoán sai vì vc cũng có thể có M16 lắm chứ. Sau một thoáng chần chừ, tôi quyết định chạy về phía những bụi sim vì nghĩ rằng nếu cứ đứng một chổ mà suy tính lung tung thì sớm muộn gì cũng ăn đạn. Một liều, ba bảy cũng liều. Tôi mở khoá an toàn cây M79 rồi chạy nhanh lên đồi về phía những bụi sim. Vừa chạy, tôi vừa nhớ bài học về phản phục kích đã thụ huấn ở Đồng Đế là khi bị phục kích, đừng nằm im một chổ làm bia cho địch bắn mà hãy xông lên tấn công lại chúng. Đó là cách tìm đường sống trong cái chết. Nếu tôi nhận định sai chạy vào ngay ổ vc thì...cưa luôn. Bây giờ thuật lại những điều nầy nghe rất dài dòng, nhưng sự thực lúc bấy giờ những ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu tôi cực kỳ nhanh. Khi chạy đến chổ bụi sim gần nhất, tôi thấy thiếu uý Quách Tố Long, toán trưởng của tôi cùng những anh em khác của cả 2 lực lượng đang nã từng loạt đạn về phía ngôi làng. Sà vào bụi sim đầu tiên, nơi có 2 anh lính TQLC đang nấp, tôi lại khóc vì những trạng thái tình cảm trái ngược đang xen lẫn vào nhau giằng xé nội tâm mình. Tôi vui vì mình đã nhận định đúng, tôi đã tìm được đồng đội của mình. Tôi buồn vì nhớ đến Hậu đã không có được may mắn như tôi và từ đây Hậu phải nằm lại một nơi hoàn toàn xa lạ, giữa những người xa lạ và không biết có được chôn cất đàng hoàng không hay bị vc kéo xác về đầu làng để cao giọng rêu rao là đã chiến đấu anh dũng và bắn hạ được bao nhiêu tên "giặc"? Lát sau, khi nhịp tim và cảm xúc đã trở lại bình thường, tôi nhìn quanh và thấy 2 người lính TQLC cũng trạc tuổi tôi đang phân chia nhau bắn một cây súng M16, tức là anh nầy bắn vài phát rồi đưa qua cho anh kia. Hoá ra 2 anh chàng nầy chỉ có 1 cây súng. Tôi cũng không thắc mắc tại sao lại như thế mà chỉ quan sát xem hành động của 2 anh chàng nầy, thấy cũng hay hay. Lúc đó, anh không có súng chỉ tay vào một bụi cây xa xa và nói với anh đang cầm súng:
- Có một thằng ở bụi cây kia kìa, mầy có thấy hôn?
- Thấy rồi! Mầy coi tao hạ nó nè.
Nói xong, anh cầm súng kê lên vai lấy đường ngắm. Tôi nhìn về hướng mũi súng thì thấy một tên mặc bộ quần áo lính không ra lính mà dân cũng chẳng phải dân đang lum khum di chuyển từ bụi cây nầy sang bụi cây khác. Nó đang tìm cách đến gần chúng tôi hơn. Tôi thầm ước lượng khoảng cách từ chổ chúng tôi đến tên vc chỉ từ 250 đến 300m. Tầm nầy thì dư sức "lượm" thằng vc kia. Hồi ở quân trường, tôi học bắn cũng không tệ nên mới dám nghĩ thế. Một tiếng nổ chát chúa phát ra từ họng súng của anh chàng TQLC, tên vc vẫn tiếp tục di chuyển
- Trật rồi mầy. Đưa tao.
- Để tao bắn phát nữa!
- Thôi! Đưa đây tao. Mầy mà bắn trật nữa là nó tới sát đây luôn bây giờ.
Không biết có phải nghe anh kia hù hay không mà chàng này trao súng lại cho chàng kia liền. Chàng kia đón lấy cây súng rồi đưa lên vai lấy đường ngắm-đùng-tên vc vẫn không bị gì.
- Mầy bắn cũng đâu hơn gì tao mà bày đặt. Đưa đây tao.
Lúc nầy, tôi không thèm quan tâm đến 2 anh chàng TQLC kia xem ai sẽ là người bắn phát kế tiếp. Trước đây tôi nghe nhiều người nói khói súng làm người ta hăng lên không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi không biết có đúng không, nhưng tôi nghĩ đó là sự tự tin khi được cầm trong tay một thứ có khả năng làm mình cảm thấy mạnh mẻ hơn mà thôi. Tôi cũng có thứ ấy trong tay và muốn chứng minh mình cũng rất mạnh mẻ. Tôi ghếch nòng cây M79 lên và ước lượng khoảng cách, xong tôi bóp cò- tạch-
không nổ! Tôi hạ súng xuống, mở nòng, lấy viên đạn ra xem xét từ trong nòng súng đến viên đạn để tìm nguyên nhân vì sao bắn không nổ? Tất cả đều sạch sẽ và khô ráo dù đã trải qua một đêm lội dưới sương và khi lóp ngóp dưới ruộng, tôi vẫn cố giữ súng không bị ướt. Tôi lại lắp đạn vào, đóng nòng súng lại, mở khoá an toàn, lấy khoảng cách rồi bóp cò, cũng chỉ là một tiếng tạch khô khốc. Tôi lấy viên đạn trong súng bỏ ra, rút viên khác lắp vào, lại đóng nòng súng, mở khoá an toàn, canh khoảng cách...nhưng tôi không còn thấy mục tiêu đâu nữa. Không biết nó đã bị bắn chết hay đã di chuyển đi đâu. Tuy nhiên, để kiểm tra cây súng, tôi nhắm hú họa vào bụi cây có tên vc nấp khi nãy, bóp cò. Vẫn chỉ là một tiếng tạch. Chán chường, tôi tính liệng cây súng đi, nhưng chợt nghĩ lại: Không lẽ mình đi tay không? Nếu phải đánh xáp lá cà thì có cây súng làm binh khí cũng đỡ hoặc bất chợt gặp tụi vc mà mình chĩa cây súng nầy ra dọa thì tụi nó cũng sợ té đái và cái đáng sợ nhất là sau nầy về đơn vị trình diện mà báo mất súng lúc đang chiến đấu thì ra toà án binh chắc cú luôn. Vì vậy, tôi vẫn giữ lại cây súng vô dụng đó.
Bắn nhau với vc chừng 15 phút nữa rồi chúng tôi bắt đầu rút đi, bởi chúng tôi  không biết quân số của chúng, loại vũ khí mà chúng được trang bị và chúng tôi cũng không phải là một đơn vị tác chiến như TQLC hay nhảy dù v.v...Hơn nữa, chúng tôi cần nhanh chóng ra biển cho kịp chuyến tàu. Lúc rút đi, tôi hơi ngạc nhiên là sao vc không tổ chức đuổi theo chứ tôi không biết rằng đã có anh em tình nguyện ở lại để ngăn cản sự truy sát của vc và người đó chính là viên sĩ quan dũng cảm tôi nhìn thấy đã đi hiên ngang trên đồi, chuẩn uý Nguyễn Trọng Vui.....(còn tiếp)

12/11/2016
Việc mất liên lạc với các đơn vị có liên quan đến cuộc hành quân xâm nhập của chúng tôi và sự trở mặt của cái làng trước đây thuộc về "quốc gia" ấy, đã làm chúng tôi phần nào cũng hiểu đuợc quân đội VNCH đã không còn kiểm soát được khu vực Đà Nẵng-Quảng Nam và vc đang chiếm lĩnh khắp nơi nên chúng tôi hết sức thận trọng khi di chuyển nhằm tránh bị phát hiện. Tình thế bây giờ hết sức nguy hiểm. Chúng tôi không thể tin vào bất kỳ ai cho dù chỉ là đứa trẻ chăn trâu hay những người làm ruộng, đốn củi v.v...và sẽ trả giá đắt nếu để cho ai đó nhìn thấy sự hiện diện của mình. Chúng tôi len lỏi theo những bụi cây mọc trên các ngọn đồi để đi về phía biển, nơi chúng tôi vẫn cố gắng tin rằng còn những chiếc tàu đang neo đậu đâu đó ngoài khơi để chờ chúng tôi. Trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa tuy không lớn, không nặng hạt như trong miền Nam, nhưng nó dai dẵng, dầm dề đến khó chịu. Chúng tôi ướt lướt thướt và tôi thấy đói bụng, đã gần một ngày đêm rồi còn gì. Nhưng, cũng như phần lớn anh em, tôi đã bỏ ba lô đựng lương khô dưới ruộng khi đụng độ với vc. Tôi liếm nước mưa trên môi cho đỡ khát và cũng hy vọng sẽ đỡ đói phần nào, nhưng vô ích, cái dạ dầy lép kẹp của tôi như bị đánh thức. Nó cồn cào, thôi thúc, xâu xé tôi mãnh liệt hơn, nhưng không có gì xung quanh để tôi có thể cho vào miệng ngoại trừ những chiếc lá xám xịt của những bụi cây mọc hoang trên đồi. Tôi đi theo anh em trong trạng thái vô thức. Một lúc sau, tôi chợt tỉnh vì đoàn người đã dừng lại. Một con đường đất phía dưới đồi cách chúng tôi chừng trăm mét hiện ra xa tít tầm mắt, nhưng chen chúc trên đó là lớp lớp cộng sản Bắc Việt đi cặp theo những chiếc molotova, loại quân xa của Trung cộng viện trợ cho Bắc Việt, kéo theo sau những khẩu cao xạ, đang ùn ùn tiến về phía mà tôi nghĩ là thành phố Đà Nẵng. Chúng đông đến mức chỉ có quân số ở các quân trường mới có thể so sánh được, nghĩa là cả hàng ngàn người. Chúng đi nghênh ngang, không cần ngụy trang và nói năng ồn ào cứ như gầm trời nầy đã thuộc về chúng. Điều nầy càng củng cố thêm suy đoán của tôi là cộng sản đã chiếm thêm Đà Nẵng sau Phước Long, Buôn Ma Thuật và Huế. Chúng tôi nằm như dán xuống mặt đất và bất động như hoá đá, ngay cả việc hít thở cũng không dám làm mạnh vì chỉ cần một sơ suất nhỏ để kẻ địch phát hiện ra thì số phận của toàn bộ 18 anh em chúng tôi gồm 9 người của đoàn 72 và 9 của TQLC xem như đã an bài. Chúng tôi căng mắt nhìn vào kẻ địch đang di chuyển bên dưới mà hết sức lo lắng, thầm cầu mong đừng có ai trong số cả ngàn người kia chột bụng hay buồn tiểu tách khỏi hàng quân chạy lên đồi giải quyết thì...Nhưng, vị thần may mắn chưa rời bỏ chúng tôi trong cơn nguy khốn như thế. Chốc lát, trời tối xuống thật nhanh đã hoà chúng tôi vào màn đêm một cách hoàn hảo. Chúng tôi lặng lẽ trườn đi, cố gắng không gây ra tiếng động nhất là không để đất đá trượt xuống phía dưới. Được khoảng khá xa có thể cho là an toàn, chúng tôi lại đứng lên lom khom mà đi. Cứ đi được một chút thì dừng lại, ngồi xuống nghe ngóng, quan sát động tĩnh rồi lại đứng lên lom khom đi tiếp. Lúc nầy cơn đói tạm dịu đi thì tôi lại nghe buồn ngủ. Mỗi lần dừng lại thì 2 mắt tôi như dính lại với nhau làm tôi chỉ muốn nằm lăn ra đất mà ngủ, nhưng tôi lại sợ mình bị anh em bỏ rơi dù điều nầy chắc chắn không bao giờ xảy ra. Đến quá nữa đêm, chúng tôi lọt vào một vườn dưa leo của ai đó. Mọi người nhanh chóng tìm hái vài trái ăn cho đở đói. Với sức vóc thanh niên tuổi 18 như tôi mà chỉ bỏ vào miệng 2 trái dưa lớn hơn ngón tay cái một chút thì thật chẳng thấm vào đâu. Nhưng anh em đã nhanh chóng lên đường mà tôi thì không muốn bị bỏ lại. Chúng tôi đi, đi mãi đến gần sáng thì ra tới một cái nghĩa địa. Tôi nghĩ thầm: " Như vậy là cũng gần một cái làng nào đó nữa rồi". Lần nầy, thiếu uý Quách Tố Long toán trưởng của tôi, chuẩn uý Chung Tử Ngọc toán phó và thiếu uý Chung Quang Nhường trung đội trưởng trung đội 3 TQLC sau khi bàn bạc đã quyết định cho anh em dừng lại ngủ, nghỉ chờ trời sáng vì các anh cho biết phải đi qua một cái làng trước khi ra quốc lộ 1 mà như vậy không thể đi thành đoàn dài mà phải chia nhau thành từng tốp nhỏ 2,3 người giả như dân đi rừng, đi rẫy và phải bỏ lại toàn bộ súng ống, đạn được cùng những vật dụng quân trang, quân dụng khác ở nghĩa trang, để đi qua làng ra quốc lộ 1, sau đó tìm đường ra biển. Tôi đã quá mệt nên khi nghe lệnh dừng lại ngủ, nghỉ là tôi vội nằm xuống chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi thức giấc khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào mắt. Tôi đoán chừng mình đã ngủ được khoảng hơn nữa tiếng đồng hồ. Tôi nhìn quanh tìm đồng đội. Hình như họ không ngủ hay sao ấy mà đang dùng tay moi đất thành những cái rãnh rồi cho súng, đạn và đôi giầy xuống, sau đó lấp lại. Tôi cũng làm như vậy. Thật may, xung quanh ngôi mộ tôi nấp có khá nhiều cát nên việc dùng tay bới cát của tôi cũng không khó khăn lắm. Sau khi lấp xong cây M79, đôi giầy và mấy trái lựu đạn, tôi giữ lại một trái mini và nhét vào lưng quần. Trong tình thế không còn gì để mất, tôi sẽ hành động như Hậu. Quốc lộ 1 cách chổ chúng tôi nấp không xa lắm, vẫn xe cộ ngược xuôi, người qua kẻ lại. Duy chỉ có điều lạ là trên mui những chiếc xe GMC hay JEEP lại gắn thêm cờ Phật giáo sặc sỡ như chuẩn bị tham dự một lễ hội nào đó. Chúng tôi cố đoán nhưng cuối cùng vẫn không hiểu tại sao lại thế. "Chút nữa thì biết chứ gì!". Tôi nghĩ vậy. Chúng tôi phân ra từng nhóm nhỏ 2 hoặc 3 người rời chổ nấp ở nghĩa trang, đi vào làng. Tôi và một người lính TQLC nữa đi sau cùng. Tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh chú ý xem chừng những tốp đi trước có bị trở ngại gì không để có thể hổ trợ, nhưng quái thật không thấy họ đâu và cũng không thấy người nào trong làng đi lại. "Chắc đi làm hết rồi"-Tôi thầm nghĩ vậy. Nhưng đúng lúc tôi cảm thấy nhẹ nhỏm thì sau lưng vang lên tiếng gọi.
- Nầy! Mấy anh kia đi đâu đấy? Đứng lại! Có giấy tờ gì đưa ra coi.
Tôi ngoái nhìn ra sau thì thấy 2 thanh niên mặc đồ dân sự, tay cầm M16 chĩa về mình và đang đi theo sau lưng chúng tôi. Trong lúc tôi đang phân vân tự hỏi 2 thanh niên nầy là nhân dân tự vệ hay là vc thì anh bạn TQLC bỏ chạy làm tôi cũng co giò phóng theo. Sau lưng, tiếng la: "Đứng lại! Đứng lại!"...đuổi theo rồi tôi nghe tiếng lên đạn và 2 tiếng súng nổ vang, nhưng tôi vẫn cắm đầu chạy. Tôi chạy nhanh hết mức có thể, lồng ngực tôi như muốn vỡ ra, nhưng tôi cũng biết rằng mình không thể nhanh hơn viên đạn, tuy vậy tôi vẫn chạy. Khi chỉ còn cách quốc lộ 1 chừng vài mươi mét thì trước mắt tôi 3 người đàn ông cầm súng M16 có, AK cũng có, xông ra chận tôi lại. Lố nhố sau lưng những người nầy là một số anh em đi trước. Thì ra, chúng bố trí chốt gác ở đầu làng để chận xét bất cứ ai lạ mặt ra vào làng. 2 tên khi nảy mà giờ tôi biết chắc chắn là du kích có nhiệm vụ đi tuần tra quanh làng đã không thèm đuổi theo chúng tôi mà chỉ cần nổ súng báo cho tụi ở chốt gác đầu làng ra chận lại là xong. Trong lúc tụi nó đang hỏi mấy người khác thì tôi dùng ngón chân cái xoay xoay trên đất để moi một cái lỗ rồi kéo lưng quần ra cho trái lựu đạn mini rớt xuống, xong tôi dùng chân lùa cát lấp lên trước khi bọn chúng xét hỏi tới mình. Kiểm tra xong, chúng đưa chúng tôi vào một căn phòng mà tôi nghĩ là nhà kho vì nó chẳng có đồ đạc gì bên trong. Đầy đủ 18 người không thiếu một ai. Chúng tôi ngồi một lát thì có vài người, trong đó có một cán bộ cộng sản Bắc Việt với quân phục thùng thình, bước vào. Chúng vừa ghi chép vừa hỏi từng người chúng tôi về đơn vị, cấp bậc, chức vụ v.v...xong rồi hỏi chúng tôi có ăn uống gì chưa? Khi biết chúng tôi chưa ăn gì, tên cán bộ cộng sản Bắc Việt kêu những người trong làng nấu cơm cho chúng tôi ăn liền, rồi sau đó bỏ ra ngoài. Chúng tôi  ngồi suy nghĩ mông lung một lát thì lại có thêm một người bị bắt đưa vào phòng. Người nầy mặc quần áo dân sự rất chỉnh tề, tay mang theo một cái va-ly trông như nhà doanh nghiệp hơn là một quân nhân. Nhưng, qua trao đổi với nhau chúng tôi mới biết ông là một sĩ quan cấp tá đang tìm đường vào Sài Gòn và cũng như chúng tôi, ông không có giấy tờ gì khi qua chốt gác của vc. Chừng non một tiếng sau, vài người dân trong làng, lần nầy có cả phụ nữ, mang cháo và thịt heo kho vào cho chúng tôi. Họ nói chúng ăn tạm cháo vì đã bị đói mấy ngày, nếu ăn cơm bây giờ sẽ không tốt. Thấy họ đối xử cũng không có thái độ thù địch lắm nên chúng tôi tạm yên tâm. Nhưng, sự yên ổn ấy không kéo dài được lâu vì vào khoảng 8 giờ tối, mấy tên bộ đội Bắc Việt với đầy đủ súng ống xuất hiện dẫn người sĩ quan cấp tá mặc thường phục đi với lý do đưa ra ông ấy là ngụy quyền gì đó nên cần tách riêng. Chúng tôi ở lại với ngổn ngang những cảm xúc, vừa lo cho ông ấy không biết bị đưa đi điều tra để moi thêm tin tức hay bị xử bắn không chừng? Nhưng, dù thế nào thì số phận của ông ấy cũng lành ít dữ nhiều. Chúng tôi cũng hết sức lo lắng cho tính mạng của anh em mình vì binh chủng của chúng tôi cũng thuộc  vào loại "đầy nợ máu với nhân dân" theo cách nói của cộng sản mà thực ra phải gọi là chỉ với bọn xâm lược phương Bắc thì đúng hơn. "Không biết khi nào đến lượt mình ra đồng đây?" Tôi luôn trăn trở với suy nghĩ như trên nên cả đêm hầu như không ngủ được. Mấy anh em khác chắc cũng vậy vì tôi nghe thi thoảng trong đêm văng vẵng tiếng thở dài. Nhưng, chúng tôi đã quá lo xa vì đêm đó không có điều gì xảy ra với chúng tôi cả.
  Sáng hôm sau, tên cán bộ cộng sản Bắc Việt cùng vài người trong làng đến chổ chúng tôi ngủ, y nói một thôi, một hồi về cái gọi là căn cứ vào chính sách nhân đạo gì gì đó của chính quyền cách mạng đối với tù, hàng binh nên quyết định thả chúng tôi đi. Tạm mừng vì duy trì được mạng sống, nhưng ruột gan chúng tôi cũng rối như mớ bòng bong vì chúng tôi biết đi về đâu khi đơn vị không còn nữa? 18 anh em chúng tôi đều từ miền Nam ra, không có thân thích gì ở cái nơi xa lắc, xa lơ nầy thì việc ăn ở phải nói là vấn đề nan giải. Chúng tôi đi một cách vô vọng về hướng Đà Nẵng, không ai nói với ai tiếng nào. Hình như chúng tôi sợ phải nói ra sự thật đang đè nặng lên tâm tư mỗi người. Dọc đường, chúng tôi thấy vô số quần áo, vật dụng của các quân binh chủng vất ngổn ngang và dân chạy giặc tay xách, nách mang lũ lượt kéo đi như trẩy hội, người đi vào lại có kẻ đi ra không biết đâu mà lần...(còn tiếp)

No comments: